Đại biểu cho rằng, việc ban hành các Nghị quyết về thí điểm một số cơ chế đặc thù phát triển Thành phố Hải Phòng và các tỉnh Thanh Hoá, Nghệ An, Thừa Thiên Huế là từng bước cụ thể hoá các Nghị quyết của Bộ Chính trị, các Chương trình hành động của Chính phủ; làm cơ sở và động lực để các địa phương này phát huy được các những tiềm năng vốn có, tạo tác dụng lan toả cũng như phát huy, gìn giữ, bảo tồn những giá trị di sản văn hoá thế giới, phù hợp với khả năng cân đối ngân sách Nhà nước, phù hợp với vai trò chủ đạo của ngân sách Trung ương theo quy định của Hiến pháp. Đại biểu thống nhất với các dự thảo Nghị quyết tập trung chủ yếu vào các nhóm chính sách liên quan đến các cơ chế chính sách về tài chính, đất đai, quy hoạch; trong đó cho phép nâng tổng mức nợ vay của tỉnh Thừa Thiên Huế và Nghệ An không quá 40% số thu ngân sách được hưởng theo phân cấp; Thành phố Hải Phòng, tỉnh Thanh Hoá không vượt quá 60% số thu ngân sách được hưởng theo phân cấp; trong hoạt động xuất nhập khẩu hằng năm, ngân sách Trung ương bổ sung có mục tiêu cho tỉnh Thừa Thiên Huế và tỉnh Nghệ An không quá 70% số tăng thu từ hoạt động xuất, nhập khẩu của hàng hóa xuất, nhập khẩu so với dự toán Thủ tướng Chính phủ giao và tỉnh Thanh Hoá không vượt quá 70% số tăng thu từ hoạt động xuất, nhập khẩu qua Cảng biển Nghi Sơn so với dự toán Thủ tướng Chính phủ giao; cho phép tỉnh Thanh Hoá, Hải Phòng quyết định áp dụng trên địa bàn các loại phí, lệ phí chưa được quy định trong Danh mục phí, lệ phí ban hành kèm theo Luật Phí và lệ phí; tỉnh Thừa Thiên Huế được sử dụng toàn bộ tiền thu phí tham quan di tích để phục vụ trùng tu di tích lịch sử - văn hóa trên địa bàn… những quy định này góp phần tạo điều kiện để 4 địa phương trên có thể huy động tối đa nguồn lực, thúc đẩy đột phá trong phát triển.
Riêng đối với việc thành lập Quỹ bảo tồn di sản Huế, đại biểu nhất trí với việc thành lập quỹ này với lý do: Thừa Thiên Huế từng là Thủ phủ của 9 đời chúa Nguyễn Đàng Trong, là Kinh đô của triều đại Tây Sơn, rồi đến Kinh đô của nước Việt Nam thống nhất với 13 triều vua Nguyễn; từng là 01 trong 3 trung tâm chính trị, văn hóa lớn của cả nước (Hà Nội – Huế – Sài Gòn). Với vị trí chiến lược quan trọng là nằm ở trung lộ của đất nước, trên các trục hành lang kinh tế Đông – Tây với nhiều tiềm năng, thế mạnh và lợi thế so sánh để phát triển kinh tế - xã hội, Thừa Thiên Huế là tỉnh có nhiều tiềm năng trong liên kết vùng và tạo động lực phát triển cho khu vực miền Trung – Tây Nguyên. Trải qua các thời kỳ xây dựng và phát triển, đô thị Huế được định hướng là đô thị “di sản, văn hoá, sinh thái, cảnh quan và thân thiện với môi trường” và thông minh. Hiện, Thừa Thiên Huế được sở hữu 7 Di sản thế giới được UNESCO công nhận, nổi bật là Quần thể di tích Cố đô là Di sản Văn hóa Thế giới (ngày 11 tháng 12 năm 1993); Nhã nhạc Cung đình Huế (triều Nguyễn) là kiệt tác Di sản phi vật thể của nhân loại (năm 2003). Năm 1996, tỉnh Thừa Thiên Huế được Chính phủ trình Quốc hội đề nghị công nhận là Thành phố trực thuộc Trung ương; sau 10 năm thực hiện Kết luận 48/TW của Bộ Chính trị, mặc dù đã đạt được nhiều thành tựu quan trọng, nhưng chưa đạt được kết quả như kỳ vọng, chưa hoàn thành được mục tiêu đề ra. Điểm nghẽn lớn nhất của tỉnh Thừa Thiên Huế vẫn là chưa giải quyết tốt mối quan hệ giữa bảo tồn và phát triển; việc bảo tồn di sản, gìn giữ văn hóa đặc sắc gắn với bảo vệ môi trường sinh thái đã tạo ra nhiều khó khăn đối với công tác kêu gọi, thu hút đầu tư; nguồn lực cho công tác bảo tồn, trùng tu và phát huy các giá trị di tích, di sản chưa đáp ứng được yêu cầu. Do đó, việc thành lập Quỹ bảo tồn di sản Huế tại dự thảo Nghị quyết lần này là hợp lý. Đây sẽ là một trong những nguồn kinh phí quan trọng việc bảo tồn, trùng tu di tích cố đô Huế. Với nhu cầu vốn cho công tác trùng tu hằng năm rất lớn (khoảng 1.000 tỉ/năm), hầu hết các di tích của Huế đã có niên đại hằng trăm năm, ngày càng xuống cấp, mỗi di tích sau 50 – 70 năm phải bắt đầu trùng tu vì vật liệu chủ yếu là gỗ và vôi vữa, nếu không được trùng tu, bảo dưỡng kịp thời sẽ trở thành phế tích, việc bảo tồn càng khó khăn gấp bội; việc hỗ trợ của những địa phương, tổ chức, cá nhân thông qua Quỹ này sẽ thuận lợi hơn, quy trình sẽ rút gọn hơn, minh bạch hơn; đảm bảo kịp thời nguồn vốn cho công tác bảo tồn, trùng tu các di tích lịch sử văn hoá Huế. Đại biểu nhất trí Quỹ bảo tồn di sản Huế là Quỹ Quốc gia được Chính phủ thành lập và giao cho tỉnh Thừa Thiên Huế trực tiếp quản lý. Quỹ này được tiếp nhận từ nguồn ngân sách nhà nước của các tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương hỗ trợ, nguồn tài trợ của các tổ chức, cá nhân trong và ngoài nước và các nguồn thu hợp pháp khác; không sử dụng ngân sách của tỉnh Thừa Thiên Huế để hỗ trợ Quỹ. Nguồn thu của Quỹ để đầu tư chỉ để thực hiện công tác trùng tu, bảo tồn, phát triển giá trị di sản Huế và đầu tư cho các công trình, hạng mục chưa được ngân sách nhà nước đầu tư hoặc đầu tư chưa đủ, không sử dụng Quỹ vào các mục đích khác.
Đại biểu cũng đề nghị tỉnh Thừa Thiên Huế cần quan tâm quy hoạch đất để trồng một số loại cây lấy gỗ phục vụ cho công tác trùng tu, bảo tồn sau này, vì trong tương lai, gỗ để phục vụ cho công tác trùng tu sẽ rất khó khăn do các quốc gia sẽ đóng cửa rừng, nếu không chủ động nguồn vật liệu gỗ cho công tác trùng tu.